Cổng nhà ngày mưa ướt nhẹp. Thuần bước xuống taxi, vội vàng bế con đứng trong hiên nhà ngó quanh tìm mẹ. Bố đi làm xa nhà, mấy anh em Thuần cũng mỗi đứa một phương nên mẹ thường lầm lũi một mình. Hôm nay biết mẹ con Thuần về chắc mẹ đã đội mưa đi chợ tìm mua mớ tôm tươi nhất, chọn từng quả mận cơm ngon nhất. Mẹ là thế, chăm chút và chiều chuộng các con đến từng bữa cơm, từng giấc ngủ, như thể muốn bù đắp những thiếu thốn, thiệt thòi của con trong tháng ngày xa xứ.
Hồi ở phố, mỗi tuần ít nhất một ngày, tôi chạy xe lang thang khu vực Ngọc Hiệp, Lư Cấm (TP. Nha Trang)… Khi ấy, con trai tôi học tiểu học được nghỉ ngày thứ Bảy, tôi chở con đi chơi coi như buổi học thực tế, chỉ cho con biết đồng ruộng, rau trái, chim muông, trâu bò…
Có lẽ, bất kỳ ai thuộc thế hệ 8x trở về trước, trong hành trang cuộc đời đều mang theo những lời ru ngọt ngào của bà, của mẹ, nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người ngay từ thời thơ ấu. Qua lời ru mượt mà, trầm bổng, ấm áp theo từng nhịp võng đưa, đứa trẻ lớn lên theo thời gian đã cảm nhận tình thương yêu vô bờ bến của bà, của mẹ. Đó có thể là tâm tư thầm kín mà người mẹ dành cho con, là tình yêu quê hương đất nước, đạo lý làm người… dần dần thấm đẫm vào tâm hồn trẻ thơ.
Bao ngày chộn rộn chuẩn bị, rồi Tết cũng qua mau. Nhịp sống bình thường đã trở lại, nhưng dường như dư âm của những ngày Tết vẫn còn phảng phất. Phố vẫn đầy sắc hoa, trời vẫn đầy sắc xuân, lòng người vẫn còn rạo rực tận hưởng những ngày đầu năm nhiều cảm xúc… Tết với mọi người là những dư âm ngọt ngào và sâu lắng.
Sáng nào tôi cũng đạp xe từ nhà ở xã Vĩnh Thạnh (TP. Nha Trang) một vòng qua chợ Thành (huyện Diên Khánh) rồi về. Tôi có nhiều bạn nhà dọc đường từ Nha Trang lên Thành. Để cuộc đi thêm thú vị, hôm tôi ghé bạn này, hôm ghé bạn kia. Chỉ là nói vài ba câu chuyện, không kéo dài lâu nhưng cũng không vội vã. Và món quà tôi thường được bạn tặng là rau vườn nhà hoàn toàn sạch, không phân thuốc gì.
Mỗi sớm mai thức dậy, nhiều người soi gương, nhưng nào thấy dấu vết tháng năm trên làn mi, khóe mắt. Đến khi, người quen lâu ngày gặp lại, nhìn ta mà thảng thốt trước vô số những dấu chân chim.
Hơn 20 năm trước, khi ở Việt Nam, mứt là một phần không thể thiếu của mâm đồ ngọt cúng ông bà, lẫn đãi khách khi họ tới nhà chúc Tết. Mứt dừa, gừng, bí là những món quen, ai cũng làm được. Riêng mứt chùm ruột thì khó làm hơn. Mai - em họ tôi, con của dì Sáu là “trùm” mấy loại mứt này.
Cứ mỗi mùa xuân mới đến là lại nhớ lùi dần về những mùa xuân cũ như tìm về một giấc mơ đẹp, một giai điệu đẹp, nó cứ nấn ná ngân nga mãi trong tâm khoảnh khắc ấm áp êm đềm.
Không phải chờ đến những ngày cuối tháng Chạp, mà khi gió mùa thổi về kéo theo cơn mưa bụi thì vườn đào mờ mịt như sương ảo. Từ thân đào bụ bẫm, gặp sương lạnh co lại sù sì mốc thếch, những dòng nhựa ứ hôm nào nay khô vàng óng ánh như hổ phách. Nhìn hạt nhựa người ta nghĩ đến giọt sương đêm đọng mãi trên cây còn lưu giữ ánh mắt người những đêm đông lạnh chăm sóc từng nhành cây. Ngay cả những chiếc lá xanh hôm nào nay cũng lấm tấm vàng như sẵn muốn ra đi. Nó sẽ rụng theo tự nhiên vào những ngày tháng Chạp để chờ nắng xuân thì cho nụ nhú mầm.
Khoảng thời gian cuối năm thời tiết trong thành phố trở nên đỏng đảnh, mưa gió thất thường. Rất lâu rồi không thấy mặt trời rực rỡ, bầu trời lúc nào cũng đầy mây, dù chỉ là những làn mây mỏng lướt nhẹ theo gió cũng đủ che mặt trời làm cho những con phố buồn thiu. Buổi sáng ra đường sẽ thấy lạnh, người dân đi biển thường phải mặc thêm áo khoác và chỉ đứng trên bờ nhúng chân đùa với sóng. Những ngày ấy không thấy bình minh ở đâu, mãi qua đầu tháng Chạp ta mới có những buổi sáng sớm mặt trời le lói những tia nắng ấm, màu vàng của nắng bây giờ đã nhạt, chỉ vừa khơi dậy trong lòng người chút bâng khuâng. Tết đã tới gần.