Trong ký ức ngày cũ, cứ đến những ngày giáp Tết, làng tôi lại rộn ràng hẳn lên với những lò nung đỏ lửa cả ngày lẫn đêm. Ấy là khi người ta làm bếp ông Táo...
Được triển khai từ tháng 6 đến tháng 12-2023, cuộc thi viết Những vùng ký ức trên Báo Khánh Hòa đã khép lại với nhiều dư vị cảm xúc. Cuộc thi đã chạm vào những góc nhỏ đằm sâu trong tâm tưởng mỗi người, từ đó kết nối những tâm hồn, lan tỏa những câu chuyện nhỏ đầy yêu thương về vùng đất xứ Trầm biển yến.
Tháng 7-1984, buổi trưa hôm đó, khi tôi đang chơi bắn bi trong sân trường thì chị Ba đến gọi lại cho hay có giấy triệu tập tôi lên huyện ăn ở nội trú và học lớp chọn học sinh giỏi.
“Hiệu sách Nhân dân” - 4 chữ thật lớn luôn nổi bật nhất ở trung tâm các huyện lỵ, thành phố… là nơi đám học sinh trung học thời bao cấp chúng tôi thường tìm đến...
Ngày xưa, đường Nha Trang - Thành (tức thị trấn Diên Khánh, huyện Diên Khánh) và ngược lại, phương tiện giao thông chủ yếu là xe lam, xe ngựa, xe đạp hoặc đi bộ...
Chắc chắn có không ít người lớn tuổi ở TP. Nha Trang đến nay vẫn còn lưu lại trong ký ức một làng hoa với tên gọi làng hoa Phước Hải - làng hoa nhỏ ven đô, ở phía tây thành phố...
Hiếm căn bếp gia đình hiện nay mà thiếu bếp gas, bếp từ, bếp hồng ngoại, viba, nướng điện hầm chiên áp suất các kiểu chỉ nhằm phục vụ mục đích nấu nướng chế biến thực phẩm.
Nói đến Nha Trang, người ta sẽ nghĩ ngay đến những danh lam thắng cảnh cùng các tuyệt tác tự nhiên. Nhưng với riêng tôi, nhớ về Nha Trang ngoài những khung cảnh thơ mộng trở mình phát triển theo năm tháng còn có hương vị bánh tráng xoài thấm đượm đã ăn sâu trong miền ký ức tuổi thơ mãi theo tôi cho đến tận bây giờ.
Những năm 1980, buổi sáng trước khi đi làm, dân công chức văn phòng mong có chén cơm nguội cho chắc dạ là mừng, mấy ai dám mơ ăn phở sáng. Phở ngày ấy là món ăn sáng cho những người có tiền. Bạn bè sáng Chủ nhật mời nhau đi ăn phở, cà phê là có điều kiện lắm. Cụm từ “tô, ly, điếu” ra đời thời điểm này, có lẽ chỉ những ai ở độ tuổi U50 trở lên mới biết…
Ký ức tuổi thơ luôn là ký ức đẹp nhất trong đời mỗi chúng ta, ai ai khi lớn lên, trưởng thành, xa quê hương đều muốn “xin một vé về tuổi thơ”, về nơi “chôn nhau cắt rốn”…