12:12, 24/12/2016

Tuổi thơ mơ ước

Quê ngoại tôi ở miền biển Phú Hội. Nhớ lần đầu tiên về đó, tôi còn bé, chưa cảm nhận hết được vẻ đẹp của đại dương. Nhưng dấu ấn in mãi cho đến bây giờ chính là người anh con bà dì ruột, bộ đội hải quân về nghỉ phép để cưới vợ. ...

Quê ngoại tôi ở miền biển Phú Hội. Nhớ lần đầu tiên về đó, tôi còn bé, chưa cảm nhận hết được vẻ đẹp của đại dương. Nhưng dấu ấn in mãi cho đến bây giờ chính là người anh con bà dì ruột, bộ đội hải quân về nghỉ phép để cưới vợ. Anh có dáng người cao lớn, vạm vỡ, nước da ngăm đen, nói năng rổn rảng như sóng nước đập vào bờ. Bộ quân phục anh mang trên người trông thật oai, chiếc mũ đội đầu có dòng chữ “Hải quân Việt Nam” và hai dải xanh phía sau thêu cái mỏ neo màu vàng thỉnh thoảng lại bay bay trong gió.


Hồi đó, có lần mấy đứa bạn hỏi lớn lên mi muốn làm gì, tôi bảo tớ sẽ đi bộ đội hải quân, oai lắm. Chúng cười giễu “mày không biết bơi, kênh Khẩn cạn hều mà suýt chết đuối hai lần thì làm sao vào bộ đội hải quân được, họ bơi giỏi như cá vược ấy”. Ngồi thừ người ra, ừ nhỉ, mình chưa biết bơi.


Mấy bữa sau, thấy tôi buồn, anh Hai tôi bảo: “Đừng lo, đổi cho anh cây bút máy, anh tập cho ít buổi là biết bơi liền à”.


Việc đầu tiên là anh lấy mủ mít tươi, phơi nắng một bữa cho mủ săn lại, rồi vo tròn, dính cách quãng lên hàng rào bằng cành tre khô trong vườn rau để dụ chuồn chuồn đậu vào. Rình mãi, rồi một hôm anh cũng bắt được một con chuồn đá màu xanh đen, có cái đầu to, hai hàm răng chắc khỏe để cho nó cắn vào rốn mình. Anh động viên tôi: “Chuồn chuồn cắn rốn, bốn ngày biết bơi. Mày đã thấy con chuồn chuồn đạp nước chưa, nó giỏi lắm, vừa đạp vừa đẻ trứng trên nước đấy”. Thú thực tôi chưa thấy cảnh đó, nhưng để đạt được nguyện vọng biết bơi, dù đau vãi nước mắt, rốn đỏ tấy, chi chít dấu răng chuồn chuồn thì cũng cố nín nhịn không kêu la một lời. Nhất định mình phải bơi được, sau này mình cũng giỏi như anh con bà dì, sẽ được đứng trên boong tàu lướt sóng ra khơi như anh kể. Sau đó nữa là một tuần ròng rã, chiều chiều anh vác cái thân cây chuối tươi làm phao đi trước, tôi tất tả chạy sau, ra con kênh cạn, nước đục ngầu trước nhà để vào giai đoạn “thực hành” quan trọng, anh nói thế.


Dần dà tập ngày này qua ngày khác, tôi cũng biết bơi. Lúc đó, thực tình không biết người thầy dạy cho mình biết bơi là anh Hai hay là... con chuồn chuồn đá.


Ước gì được nấy, lớn lên, học xong cấp 3, có đợt tuyển quân trước Tết, không chỉ tôi mà mấy đứa bạn thân cùng làng đều được vào hải quân.


PHÙNG NGUYÊN MỸ