11:03, 26/03/2019

Ngồi một mình...

Một trưa nào đó, trong một góc nhỏ của quán cà phê, có một người lặng ngồi và ngắm đất ngắm trời. Vu vơ bóng nắng loang loáng trên vỉa hè, tán lá đong đưa rủ mềm như làn tóc mai phất phơ bờ vai gầy theo năm tháng.

Một trưa nào đó, trong một góc nhỏ của quán cà phê, có một người lặng ngồi và ngắm đất ngắm trời. Vu vơ bóng nắng loang loáng trên vỉa hè, tán lá đong đưa rủ mềm như làn tóc mai phất phơ bờ vai gầy theo năm tháng.

 


Đang mùa khô. Trong cái hanh hao và vàng ươm đất trời nắng gió, bất chợt thấy bản nhạc dặt dìu đưa ta lùi lại thời thơ ấu thân thương.


Ta thấy lại bóng hình quê hương trong tà áo nâu cùng nụ cười lặng lẽ của mẹ, trong dáng cao gầy và lời dặn: “Đừng giẫm lên chữ viết” của cha khi ta lấy viên gạch non chép lên nền sân đất mát mịn những vần thơ trong sách giáo khoa. Lớn thêm chút nữa, có những buổi chăn trâu, ta ngả mình trên thảm cỏ, hướng mắt lên bầu trời xanh ngắt, thấy mình bé xíu mà không nghĩ rồi sẽ có ngày ta lớn lên rời xa quê và bầu trời ấy khắc khoải nỗi nhớ trong tim.


Ta cũng như bao người con xa quê khác, nhiều khi nhớ đến cháy lòng mà chẳng dễ để bay về miền ký ức thân thương. Giờ vẫn có lúc mong dẫu chỉ một lần, khi nhớ quê là xếp tất cả công việc lại để làm một cuộc hồi hương.  Nhớ làm sao sân ga nhỏ, ta vẫn thường đi về thời sinh viên. Những chuyến tàu chợ đông đúc đang rầm rập chạy giữa hai triền đồi đất đỏ hay những vạt cỏ khô còn đẫm ướt sương đêm. Ta thấy nhớ những người dân quê hồn hậu, nhớ giọng nói tiếng cười như nhớ vị sắn khoai đã nuôi ta lớn từng ngày.


Một vạt nắng từ đâu đọng lại trên mặt bàn gỗ trước mặt. Thớ gỗ ngời lên nhắc ta nhớ về chiếc giường tre với những chiếc nan nhẵn bóng, mát rượi bàn chân của đứa bé 8 tuổi vẫn thường gác lên mỗi buổi trưa hè.


Trí nhớ lan man dẫn ta đến với nỗi niềm trong một bài báo tình cờ đọc được. Cũng là nỗi niềm thương nhớ quê xưa, nhớ bóng mẹ già trong ngày rằm tháng Giêng. Ta như thấy khu vườn rợp bóng cây nhà bạn. Bụi tường vi nở những chùm hoa hồng tươi pha chút tím khẽ rung rinh bên chiếc giếng đá ong. Những hàng chè, những khóm dứa với những quả có mắt đã ửng vàng. Thấp thoáng một dáng áo nâu mảnh mai cùng nụ cười hiền của người mẹ với đám bạn của con - những đứa trẻ xấp xỉ 17 tuổi của vùng đồi - đang giành nhau những khoanh dứa chín thơm lừng mùi nắng trung du. Náu kín trong tán lá nơi bụi tre là chùm hoa dủ dẻ với những cánh vàng ươm thơm ngọt ngào. Cây dọc đầu ngõ nhà bạn xòe tán lá xanh mỡ màng đang trổ hoa dưới nắng. Lũ trẻ năm nào giờ đã mỗi người mỗi ngả, biết có còn ai nhớ những buổi trưa hè ấy hay không?


Cũng có lúc ngồi nhìn và tự nhiên thấy lạ. Dàn âm thanh của quán đang có tiếng hát: “Một mai hun hút cánh bay, thăm thẳm đường dài”. Bỗng bật cười khi nhớ đến ngày xưa, cô nhóc học trò trường huyện đã từng mê mẩn một giọng ca mượt mà. Nghe cô rụt rè nói “ước gì được gặp người hát” thì chị gái đã cười rộ lên và thủng thỉnh buông một câu: “Thôi em ơi! Thực tế cuộc sống không thơ như em nghĩ đâu. Thần tượng người nổi tiếng là một chuyện, sống cùng họ là một chuyện. Có giữ họ được suốt đời hay không?”.

Cười rồi thấy chị ngày ấy nói đúng. Cuộc sống này dù có nhọc nhằn hay thuận buồm xuôi gió với từng người thì vẫn còn có niềm tin rằng: trời không cho ai tất cả, cũng không lấy hết của ai mọi thứ.


Thương nhớ ơi! Ngồi một mình và nghĩ, trưa nay...


Bích Thiêm