11:02, 03/02/2021

Sẩy chân

Phiên tòa phúc thẩm đã kết thúc mà nhiều người vẫn còn suy nghĩ, không phải về các bị cáo phạm tội môi giới mại dâm, mà là về mấy lễ tân trẻ phạm tội chứa mại dâm.

Phiên tòa phúc thẩm đã kết thúc mà nhiều người vẫn còn suy nghĩ, không phải về các bị cáo phạm tội môi giới mại dâm, mà là về mấy lễ tân trẻ phạm tội chứa mại dâm.


N.D.P (sinh năm 1996) bị bắt quả tang khi đang tổ chức chứa mại dâm cho nhiều người mua bán dâm. Điều tra cho thấy, đằng sau P. có nhiều đối tượng điều khiển, thực hiện hành vi phạm tội theo một quy trình chặt chẽ. Sau khi thuê người đứng tên giấy chứng nhận đăng ký hoạt động chi nhánh Nha Trang, ký hợp đồng hợp tác kinh doanh với một công ty, thuê một tầng khách sạn kinh doanh karaoke, một đối tượng (hiện tiếp tục được điều tra) đã thuê người quản lý, điều hành, làm lễ tân, thu ngân, tổng hợp thu chi, lái xe, dọn dẹp… và giao cho một số đối tượng tổ chức môi giới mại dâm cho khách đến hát karaoke; đồng thời hợp tác với một chủ khách sạn, nơi P. và T.T.H (sinh năm 1997), N.T.N.N (sinh năm 1990) làm lễ tân, để điều khách sang khách sạn này khi cần.


Khai tại tòa, cả ba đều thừa nhận hành vi phạm tội, nhưng thú nhận chỉ thực sự biết mình phạm tội chứa mại dâm khi làm việc với cơ quan điều tra. Theo dặn dò của chủ khách sạn, khi khách hàng từ khách sạn “đối tác” sang, họ đã cố gắng xếp phòng nhanh nhất. Tuy có đôi lúc nghi ngờ, nhưng họ đều cho rằng bản thân chỉ làm công, không liên quan. Cả 3 lễ tân đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn. P. có cha bị bệnh nặng nên chỉ mong mỏi đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho cha. Vì vậy, sau khi chủ mới thuê lại khách sạn và tiếp tục để P. làm, P. rất nỗ lực làm việc. P. cũng từng thắc mắc khi thấy khách thường chỉ thuê 1 giờ, có khi qua đêm và có đêm P. tiếp nhận hơn 20 lượt khách sang; nhưng rồi P. lại tự giải thích đó là chuyện cá nhân của khách. Còn N., chỉ khi thay P. làm ca tối, N. mới cảm nhận sự bất thường trong hoạt động tiếp nhận khách từ khách sạn “đối tác”. Nhưng N. ít kinh nghiệm, cha lại mất từ khi N. còn rất nhỏ, mẹ con nương nhau sống, nên N. rất sợ mất việc, không dám hỏi han. Còn H., được đào tạo nghiệp vụ lễ tân, được nhận vào làm với mức lương 4 triệu đồng/tháng, H. đã làm với tất cả hăng hái của tuổi trẻ và mong mỏi kiếm tiền điều trị cho cha bị tai nạn và giúp 2 em. Nhưng H. mới làm được 2 tháng thì xảy ra vụ án. H. khai, chủ khách sạn bảo đã ký hợp đồng với khách sạn “đối tác” nên H. chỉ biết khách tới là nhận giấy tờ, cho lên phòng, không thắc mắc. “Bị cáo cứ nghĩ chỉ cần làm tốt nhiệm vụ được giao, nào ngờ có ngày phạm tội…”, H. khóc.


Cả 3 lễ tân trên đều được cấp phúc thẩm giảm cùng mức 1 năm tù (P. và H. còn 4 năm 6 tháng tù, N. còn 4 năm tù), do đánh giá họ có vai trò hạn chế hơn các bị cáo khác. Thẩm phán từng xét xử sơ thẩm vụ này trầm ngâm: Mừng cho họ được cấp phúc thẩm giảm án. Nhưng từ chuyện của họ mới thấy lo ngại cho những người mới ra trường đi làm. Tuy họ nhiệt tình, có kiến thức, nhưng nếu không tỉnh táo, bản lĩnh, gặp hoàn cảnh tương tự, cũng rất dễ “sẩy chân”.

   
TAM THUẬT