09:03, 07/03/2017

Nước mắt của người mẹ

Chị là con út trong gia đình có bốn chị em gái. Cha mất sớm, mẹ tảo tần nuôi dạy mấy chị em, nên ai cũng có tấm bằng đại học.

Chị là con út trong gia đình có bốn chị em gái. Cha mất sớm, mẹ tảo tần nuôi dạy mấy chị em, nên ai cũng có tấm bằng đại học.


Năm tháng qua đi, 3 chị lớn lấy chồng, rồi lập nghiệp ở xa. Chị được cơ quan cấp cho một căn phòng nhỏ chừng 20m2 trong khu tập thể ở Nha Trang. Khi chị có thai đứa con đầu lòng, mẹ nói: “Nhà con chật quá, sinh em bé không có chỗ để đặt cái nôi. Về nhà mẹ ở cho rộng rãi, có mẹ có con”. Nghe vậy vợ chồng chị khăn gói về ở nhà mẹ. Căn phòng nhỏ trong khu tập thể không có người ở nên một gia đình khác đến chiếm, đuổi họ ra nhưng không được.


Mấy năm sau, nhờ ăn nên làm ra, vợ chồng chị mua căn nhà mới, không ở với mẹ nữa. So với các chị trong nhà, chị là người khá giả nhất, nào đất đai, nhà cửa, nào xe ô tô. Vậy nhưng mẹ chị vẫn một mình một mâm, đi về lẻ loi. Phần chị, chị sống, phần mẹ, mẹ sống. Chị gái đầu ở Hà Nội, chị thứ hai ở Đà Lạt, chị thứ ba ở TP. Hồ Chí Minh, vài tháng, có bận rộn mấy cũng đi Nha Trang thăm mẹ. Các chị còn thường xuyên gửi cho mẹ thứ này, thứ nọ. Mẹ nói: “Con út giàu về của cải nhưng nghèo về tình thương. Mẹ dạy bốn chị em như nhau nhưng không hiểu sao đứa con út lại không giống các chị. Mẹ buồn lắm!”.


Thời gian trôi đi, nhà đất lên giá vùn vụt. Thỉnh thoảng về chơi, chị lại đứng trước sân ngắm căn nhà mẹ ở rồi nghĩ: “Phải giục mẹ sớm làm di chúc, chứ đất đai nhà cửa có giá thế này, không phân chia rõ ràng, về sau sẽ sinh chuyện”. Rồi chị cũng nói ý đồ của mình với mẹ. Mẹ chị tỏ ra buồn rầu nhưng cuối cùng bà cũng đồng ý làm di chúc sớm, khi qua tuổi 60…


Bây giờ, chị nghỉ hưu đã được 5 năm. Nhà có 2 đứa con, tất cả đều có gia đình và ở riêng cách đó chừng 1 - 2km. Cả tuần qua chị bị sốt siêu vi, người mệt nhừ, mong các con về thăm mà chẳng thấy. Chiều nay, đứa con trai đầu chở vợ đi ngang, ghé vào. Biết chị ốm nhưng hai vợ chồng chỉ hỏi thăm qua quýt. Sau một lát ngắm nghía ngôi nhà, người con trai liền nói: “Mẹ à, mẹ nên làm di chúc sớm, sợ sau này sẽ sinh chuyện phân chia tài sản không đồng đều giữa con và em gái”. Nghe xong chị tức điên người, quát: “Mẹ mới 60 tuổi, đã sắp chết đâu mà tính chuyện đó. Cút!”.


Khi vợ chồng người con trai đi khuất, chị tủi thân, khóc một mình. Chợt nhớ đến mẹ trước đây khi mình giục bà làm di chúc, chị cảm thấy quá ân hận. Chắc mẹ lúc ấy cũng đã khóc thầm.


 Minh Tịnh