11:10, 07/10/2016

Một giấc mơ bay

Từ khi thành phố bắt đầu thực hiện quy định giao thông một chiều ở một số con đường, hàng ngày lộ trình đi về của anh có thay đổi. Vòng đi vẫn qua đường Ngô Gia Tự, nhưng vòng về buộc anh phải đi đường Nguyễn Trãi. ...

Từ khi thành phố bắt đầu thực hiện quy định giao thông một chiều ở một số con đường, hàng ngày lộ trình đi về của anh có thay đổi. Vòng đi vẫn qua đường Ngô Gia Tự, nhưng vòng về buộc anh phải đi đường Nguyễn Trãi. Lâu nay anh hầu như tránh con đường này. Bởi lẽ, đó là con đường ngang qua nhà nàng. Lòng anh không bình lặng mỗi khi nhìn thấy cánh cổng có giàn hoa giấy tím. Đã nhiều năm rồi từ lúc không còn bóng nàng bên khung cửa nhỏ đó. Anh khép lại chuyện đau buồn bằng cách tránh con đường quen thuộc ấy. Nhưng giờ đây, mỗi ngày, anh lại đi ngang nhà nàng, để ký ức lại dội về trong anh những vui buồn ngày cũ…


- Em tặng anh quyển sách này nè.


- Ồ, hay quá! Anh tìm quyển này mãi, em kiếm đâu ra vậy?


-  Bí mật! Chiêu đãi em đi chứ.


- Đồng ý ngay. Em thích món gì?


- Bún bò Huế.


- Lúc nào em cũng thích món ấy, chẳng có món nào khác sao?


- Em thích nhiều món lắm, nhưng nhớ món ruột của anh là bún bò Huế.


Nàng dễ thương như thế đó, lúc nào cũng vì người khác, quan tâm đến từng thói quen, sở thích nhỏ nhặt của anh. Chỉ cần anh hắt hơi, sổ mũi cũng làm nàng sốt ruột lo mua thuốc, mua cam… Những chăm sóc đó luôn làm anh cảm thấy ấm áp.


Nàng rất thích gấp những chiếc tàu bay giấy. Nàng sáng tạo ra nhiều mẫu theo trí tưởng tượng của mình, trang trí trên thân máy may những màu sắc sinh động, đặt tên cho nó là Boeing, lúc thì Airbus, ATR… kèm theo những số liệu đặc biệt. Cá tính nàng mạnh mẽ, lạ lẫm và đầy thu hút. Anh trêu nàng:


- Lẽ ra em phải gấp ghe thuyền mới đúng. Là huấn luyện viên bơi lội mà không chơi trò sông nước, cứ thích chuyện trên mây.


- Em bơi hoài trong nước chán chê rồi, em thích bay.


- Ừ, hôm nào đó chúng mình cùng bay nhé!


Chuyện cùng bay là chuyện mà anh hứa với nàng cả chục lần. Anh đã hẹn đưa nàng về Thái Bình, quê nhà anh bên dòng sông Trà Lý với những cánh đồng xanh biếc phả trắng cánh cò. Công việc của một nhà nghiên cứu khoa học tại viện vắc xin hầu như không dứt anh ra khỏi phòng thí nghiệm. Lần lữa mãi đến mùa hè năm ấy, dự tính của họ mới hình thành.


- Anh đặt vé khứ hồi rồi, cuối tuần này mình bay. Mình về quê dự lễ mãn tang bà xong, anh sẽ đưa em đi Hạ Long.


Sau lễ đính hôn, anh và nàng đã dự kiến sẽ đến Hạ Long trong tuần trăng mật. Nhưng vì đột ngột bà nội của anh mất nên lễ cưới của họ phải hoãn lại. Trước ngày lên đường, anh dặn nàng:


- Em ạ, chiều mai anh không đi cùng lúc với em được. Anh có buổi làm việc tại Trại chăn nuôi Suối Dầu.

Em phải tự đi taxi và tụi mình sẽ gặp nhau tại sân bay nhé.


- Vậy em ghé Bãi Dài đợi anh ở đó nhé. Giờ bay hơi muộn, mình cùng ăn tối ở Bãi Dài rồi ra sân bay, anh đồng ý chứ?


Anh gật đầu, một ý tưởng hấp dẫn đấy.


Nàng đặc biệt yêu thích bãi biển này, một bãi biển đẹp với cát trắng như tuyết và mềm mại như nhung.


- Em đã đến Bãi Dài rồi, anh nhé.


- Biển chiều đẹp ơi là đẹp! Em đã đặt bữa tối cho tụi mình. Bây giờ em lang thang ra biển đây.


Một loạt tin nhắn của nàng nằm yên trong điện thoại của anh. Cả buổi chiều anh cố gắng hoàn tất công việc để có thể lên đường trước 16 giờ. Vậy mà khi anh vừa cầm đến ba lô thì giật mình thấy đồng hồ đã chỉ 16 giờ 30. Nhảy vội lên xe, yên vị rồi anh mới đọc tin nhắn và gọi ngay cho nàng:


- Xin lỗi vì để em buồn một mình cả buổi, anh mới vừa xong việc. Chờ anh khoảng 30 phút nữa nhé!


- Ai nói là em buồn? Bãi biển đông người, có nhiều em nhỏ đang tắm biển ngoài kia kìa. Em đang xây lâu đài cát.


- Lâu đài của nữ chúa áo vàng phải không?


- Sao giỏi thế? Đúng là chiều nay em mặc áo vàng. Mà anh đi đến đâu rồi, qua cầu Mới chưa anh?


- Xe vừa lên cầu, 5 phút nữa đến nơi. Lâu đài của em xây xong chưa?


- Vừa xong nè, tuyệt lắm! Ơ kìa, sóng... sóng... Ôi bọn nhỏ...


- Gì thế em? ...Em đâu rồi? ...Em ơi! ...Em ơi!


Không còn tín hiệu trả lời. Anh hoảng hốt không biết có chuyện gì ở đầu dây bên kia. Xe chưa dừng hẳn, anh đã lao ra chạy ào xuống bãi cát. Trước mắt anh, tòa lâu đài cát tan hoang. Một đám đông nhốn nháo. Anh ùa vào trong, người ta đang xốc nước cho mấy đứa trẻ, có tiếng láo nháo bên tai:


- Ba đứa nhỏ đu chung một cái phao ra xa, bị sóng đánh lật phao.


- Cô gái áo vàng ra cứu bọn chúng, cô ấy bơi rất cừ.


- Cô ấy... cô ấy đâu ?


- Đội cứu hộ đang tìm kiếm ngoài biển.


Như điên, anh chạy ào về phía mặt sóng. Có ai đó chạy theo kéo anh lại:


- Một mình cô ấy đưa được 2 đứa lên bờ, tôi ra tiếp, cứu được đứa thứ 3, tôi kéo nó phía trước, cô ấy bơi đẩy phía sau, sóng lớn... Khi chúng tôi vào được bờ thì không thấy cô ấy nữa. Lúc đó đội cứu hộ mới đến. Có lẽ cô ấy bị chuột rút...


Tai anh ù đi, không còn nghe rõ ai nói gì. Người ta đã đưa bọn trẻ tới bệnh viện sau khi sơ cứu tại chỗ. Nắng đã tắt từ bao giờ. Trong bóng chiều chập choạng, anh như hóa đá trên bãi cát. Nàng đang trôi về đâu trong lòng biển mênh mông đó? Sóng rì rầm bên anh như một lời tạ lỗi. Đã bao giờ phút trôi qua anh không hề biết. Đêm xuống dần. Anh vẫn đứng đó chờ nàng, tưởng như nàng sẽ chạy lên từ mép nước, nắm lấy tay anh: “Nào, ta đi!”. Có tiếng máy bay trên bầu trời, một chiếc Airbus vừa cất cánh từ sân bay Cam Ranh: chuyến bay đêm của anh và nàng. Anh ngẩng lên, máy bay vừa lướt ngang, đèn đỏ nhấp nháy... Có phải linh hồn nàng đang cất cánh bay lên cùng với ánh đèn thấp thoáng trên vòm trời lộng gió kia, lung linh một giấc mơ bay...


Truyện ngắn của Lê Thy